Kết quả tìm kiếm cho "gồng mình"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 509
Các chân chạy cánh trái của U.23 Việt Nam không thể hiện được nhiều ở trận ra quân gặp U.23 Lào, dù được ưu ái dồn bóng.
Khi nhắc đến những chi tiết làm nên vẻ đẹp trang nhã và tinh tế cho trang phục, họa tiết đục lỗ luôn là lựa chọn hàng đầu.
Đà tiến bộ thần tốc của U.23 Lào trong 2 năm qua đặt ra chướng ngại không dễ vượt cho U.23 Việt Nam ở trận ra quân SEA Games 33.
Ông Tô Kim Lượng, ngụ ấp Tân Hiệp A, xã Óc Eo. Ở tuổi gần 80, ông Lượng sống trong căn nhà lụp xụp, cuộc sống thiếu trước hụt sau, thêm gánh nặng con dâu mắc bệnh hiểm nghèo, cháu nội thiểu năng trí tuệ.
Trẻ có thể hỏi máy tính, hỏi trí tuệ nhân tạo (AI) hàng chục, hàng trăm câu, và đáp lại luôn là những câu trả lời bài bản, có khi AI còn khen trẻ: 'Ôi, đây là một câu hỏi rất thú vị'. Còn người lớn chúng ta có khi nào từng đối diện câu hỏi của trẻ bằng sự thờ ơ, phán xét 'hỏi vớ vẩn' hay không?
Trên mạng xã hội, giới văn phòng đang truyền tai nhau về những dòng kính mắt được ví như 'biểu tượng của sự nhẹ nhàng, đeo mà như không đeo' tạo cảm giác thanh thoát, trẻ trung, tối giản và tinh tế cho người sử dụng.
Khi làn gió bấc đầu mùa khẽ chạm mặt sông, miền Tây trở mình trong tiết trời se lạnh. Giữa mênh mông sông nước, làn khói bếp quê bảng lảng bay, quyện cùng giọng ai đó cất lên bài vọng cổ “Lá trầu xanh”. Tiếng hát ấy gợi nhớ dáng hình người phụ nữ Nam Bộ, thủy chung, son sắt, chịu thương, chịu khó, làm nên hồn quê phương Nam.
Chị L. (34 tuổi), nhân viên kế toán ở TP.HCM, kể suốt gần nửa năm nay chị sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Chị nghi ngờ chồng ngoại tình.
Vừa thể thao vừa nữ tính, chân váy tennis đang chiếm sóng từ sân pickleball đến những outfit dạo phố, mang lại vẻ năng động khó cưỡng.
Sự chênh lệch về tuổi tác có thể bù đắp, bổ sung cho nhau, nhưng cũng có thể gây ra mâu thuẫn nếu hai bên không cùng nhịp phát triển tâm lý.
Giữa hành trình gian nan của bệnh nhân chạy thận, họ không đơn độc bởi có sự quan tâm, chia sẻ từ cộng đồng, tiếp thêm động lực để giành lấy sự sống từng ngày.
Ở ấp Xẻo Đước 3, xã An Biên, cứ mỗi buổi chiều, người dân lại thấy một khung cảnh quen thuộc mà nghẹn lòng. Dưới mái hiên nhỏ nghiêng bóng nắng, một bé gái ngồi lặng lẽ nghe chị đọc bài. Đôi tay em lần trên trang vở, còn ánh mắt đục mờ như khói chiều, chỉ biết hướng về nơi giọng đọc thân quen vang lên. Đó là Nguyễn Thị Bảo Hân, cô bé không nhìn thấy ánh sáng từ khi mới chào đời.